Hỏi gió, gió quay lưng.
Hỏi mây, mây ngập ngừng
Gọi to ngọn núi lớn,
Cũng chẳng thấy hồi âm.
Tôi bước đi âm thầm
Trở về khung trời vắng
May còn một chút nắng
Sưởi ấm cuộc đời đau.
Có lẽ nào, tôi lại trách em sao!?
Khi đôi môi em đầy lời hẹn hứa
Sẽ cho tôi thêm, thêm nhiều nhiều nữa.
Mà bây giờ đã theo gió bay cao.
Em xây cho tôi lâu đài mộng tưởng
Khoác lên vai tôi áo lụa thật mềm
Trải thềm nhà bằng rêu xanh, cỏ úa
Hát tôi nghe, một bài hát thật êm.
Em vẫn còn thương tôi, với tấm lòng
Bởi do nghịch cảnh, nên tình phải câm
Những lời hẹn ước, xin đành gởi lại
Nhờ trăng sao giữ hộ đến ngàn năm.
Diệp Văn Tào