Sáu mươi năm, tuổi đời đâu còn trẻ.
Đã hết rồi, đã bỏ hết cuộc vui,
Đã ôm trọn, một kiếp người dâu bể,
Đã buông xuôi, mà đợi Chúa gọi về.
Bỗng.
Em chợt đến, như mây mùa hạ.
Em là mưa, là bóng mát đời anh,
Là “Én Vàng” lượn hát khúc xuân xanh
Là nàng thơ anh nương nhờ, gởi gắm.
Nhưng em ơi!.
Tình đôi ta, xa cách một đại dương,
Xa cách con đường, xa cách yêu thương,
Xa cách tuổi đời, chờ nhau mòn mỏi,
Xa cách cuộc tình, còn mãi vấn vương.
Anh sẽ không thêm phần trăm nào nữa,
Để ngợi ca, nhan sắc một giai nhân.
Anh cũng không bớt lời nào đã hứa,
Là:
“Mang yêu thương em, xuống tới mộ phần”
Diệp Văn Tào