Nghe tiếng em khóc, lòng anh đau xót,
Nước mắt ngọc ngà, của người em tôi,
Sao để rơi giữa đường tình ngang trái,
Sao để em trong bóng tối đơn côi!?
Khói thuốc đen, đưa tôi tìm bóng dáng,
Người tôi yêu, ở cuối nẻo chân trời.
Tiếng em đấy, mà hình hài không thấy.
Để tôi lau dòng nước mắt chơi vơi.
Em ngăn tôi, tránh xa men rượu đắng,
Nhưng đêm nay, tôi phải uống thật say,
Cho đôi tay run, trên bàn phím này,
Cho mắt tôi mờ, đừng thấy tương lai.
Em ơi! Tình đôi ta thương nhau sâu đậm,
Mà cách xa ngàn dặm,
Dưới vực sâu thăm thẳm.
Thì làm sao bây giờ hỡi em!?
Thôi thà đành để thời gian trôi, cát bụi phủ, thị phi vùi…
Chỉ xin một điều,
Hãy giữ mãi một tình yêu
Diệp Viễn Du