Tôi vẫn biết, yêu em là lạc lối,
Nhưng làm sao, giấu được tiếng con tim.
Biết yêu em là mang nặng nỗi niềm,
Biết yêu em là chết trong lòng không ít.
Thà tôi chết, tiếng yêu em không chết,
Nên xin em, đừng nói tiếng chia xa.
Nếu một mai tình đôi ta đã hết,
Thì đời tôi còn gì để thiết tha!?
Nếu một ngày, không nghe em giọng nói,
Là rừng xanh thiếu vắng tiếng chim ca,
Là mùa thu vây kín cả rừng già,
Là đời tôi sẽ chìm trong bóng tối.
Hãy níu kéo không gian gần lại nữa,
Cho thêm ngọt ngào, hơi ấm thịt da,
Cho đêm nay gần lại với đêm qua,
Cho yêu đương, không một chút nhạt nhòa.
Du Yến Tử