Một chút tản mạn Giáng Sinh (Hoa Lu)

Thời gian, nếu nhìn tới hình như thấy lâu lắm, nhưng nếu nhìn ngược thì ta thấy nó trôi qua nhanh quá.

Mới đó thứ bảy, nay thứ bảy rồi lại thứ bảy… Chỉ 52 lần đếm thấy hết một năm.

Na Uy đã vào tuần mừng Chúa giáng sinh và là thời gian cuối tháng 12 của năm 2012.

Mừng Chúa giáng sinh lần thứ 2012 xong thì nhân loại lại chuẩn bị để đón chào một năm mới 2013…

Ở nước người, đôi khi cũng có những cái giông giống như ở quê nhà. Thời gian đầu mới đến, đầu tắt mặt tối lo chuyện sinh sống, hình như quên đi ngoại cảnh, chẳng có gì để so sánh, để nhớ mong, vì mình biết tất cả đã xa vời chẳng có khi nào gặp, khi nào còn thấy nữa. Và cứ thế chỉ còn mình qua sự vươn lên, trở dậy để sống còn… Đôi khi nhìn dòng chữ của những lá thư bay qua bay về, khi được phép thư qua lại, thì kỷ niệm của một thời xa xưa dần dần trỗi dậy trong lòng, viết để nhớ, nhắc để không quên… Và rồi cứ thế những kỷ niệm dần chiếm một vị trí trong đầu óc…

Rồi năm tháng thư qua thư lại, tôi có dịp trở về. Dần dần tìm lại những kỷ niệm thân thương một thời. Biết bao nỗi niềm cứ thế dần tăng trong đầu óc. Biết bao kỷ niệm cứ thế đã để lại trong tôi một thân thương đáng qúy, vì biết rằng cứ mỗi lần ra đi lại không biết lần nào trở lại. Và cứ mỗi lần như vậy, tôi lại mang nhiều u uất trong lòng. Vì qua sự ồn ào, vồn vã một lúc, rồi tất cả cũng trở về với thực tế…

Bạn bè, quá khứ một thời suốt dọc trong vỏn vẹn 7 năm học. Thế mà biết bao điều đáng nhớ, khó quên. Những vu vơ, trẻ con, khờ khạo, để rồi từ đó tôi lớn lên… , rời bỏ…, rồi một lúc cũng thấy lòng luyến tiếc.

Ngu ngơ, khờ khạo của tuổi mới lớn, ngu ngơ, khờ khạo…, mà mình quên đi những lời thân thương, trao nhau lúc xưa, để bây giờ một đôi khi một mình bên tách cà phê nóng mỗi khi có dịp, tôi thả hồn theo điệu nhạc du dương, mới thấy cái ngốc nghếch của mình một thủa xa xưa, khó quên..

Rồi thời gian…

Ca khúc Nỗi nhớ mùa đông

Bây giờ ngoài trời tuyết đang rơi, nhìn tuyết rơi lúc mới đến thấy cái gì ngồ ngộ. Một vài năm sau thấy lo âu. Một vài năm nữa thấy ngao ngán… Và dần đến cuối đời thấy … Nhưng chẳng biết sao để diễn đạt hết lời và ý.

Tuyết trắng đẹp lắm. Lúc xưa ở Việt Nam, trong những hình ảnh thiệp Giáng sinh thấy tuyết trắng phủ đầy cây thông, lại thêm nhiều hình ảnh các thiếu nữ trong những chiếc áo ấm dài gần tới chân, đầu đội các loại mũ có lông thú, cổ quàng khăn rất đẹp và biết đâu lúc đó tôi cũng mơ mộng được nhìn thấy, được chiêm ngưỡng. Và nay sống với xứ tuyết mới thấy đúng tuyết đẹp, nhìn những bông tuyết trắng đọng lại trên cây sau những đợt tuyết rơi, rồi cũng với áo ấm, khăn quàng, mũ nón len, găng tay len, v.v… Trong cái lạnh vùng Bắc cực, nhìn cảnh tuyết rơi ta mới cảm nhận được trọn vẹn cái đẹp, cái hay hay khi nhìn, sống với lạnh và tuyết chung quanh.

Đã lâu mới ngồi trầm lặng nhìn tuyết rơi, rồi nỗi nhớ lại trở về. Nhớ lúc xưa, cũng vào những ngày Giáng sinh, biết mình là người ngoại đạo nhưng cũng thả hồn theo dòng người đến nhà thờ Hoà Thuận ở gần Chợ Mới, ngắm hang đá có Chúa hài đồng, mẹ Maria, máng cỏ, và các vị Thánh… Cũng theo dòng người, sự ham thích, lòng ước muốn lại xuống nhà thờ Con Gà – nhà thờ Chánh Tòa, đường Độc Lập để làm gì không biết nữa… Đến giờ ngồi nghĩ mới thấy sao lúc ấy mình thương ai, nhớ ai, mong ai mà lại đến những khu vực này để xem lễ ? Thật thời gian đã qua và nay cũng không rõ. Hay gần đến Tết lại thường lang thang đến chùa Phổ Đà đường Phan Châu Trinh để nhìn ngắm tượng Phật Quan Âm lộ thiên hay qua chùa Tam Bảo Tự ngắm nhìn cây bồ đề để cầu mong, và cầu mong những gì cũng chẳng nhớ lại được. Tất cả rồi cũng chỉ kỷ niệm.

Giáng sinh Đà Nẵng vào lúc ấy có lạnh không ? Chắc có, và phải mặc áo ấm ra đường. Người đông lắm, xe cộ bấm còi inh ỏi… Bây giờ không rõ những hình ảnh đó ra sao, khu vực nhà thờ có còn máng cỏ, hang đá… và hình bóng người xưa đi tìm khuất uẩn đâu xa.

Giáng sinh thời xưa – Đà Nẵng yêu dấu; Giáng sinh thời nay – xứ người lạnh buốt… Những khoảng thời gian cách biệt. Một mình với Giáng sinh xứ người đến nay đã 32 lần mới thấm thía nỗi buồn và nhớ. Tuy là người ngoại đạo, nhưng vẫn tin có Chúa ngự trên cao, nay Chúa đã giáng sinh xuống trần thế, thôi cũng xin gởi đến tất cả những gì của kỷ niệm một lời thăm hỏi, những câu chúc mừng và luôn mong cầu những gì tốt đẹp nhất sẽ đến với tất cả mọi người thân thuộc xa gần, và bạn bè một thuở xa xưa và đặc biệt những ngày còn lại của năm cũ vẫn luôn bình an.

Hoa Lu

Advertisement

About motthoi6673pctdn

nơi gặp gỡ của các chs nk 6673 pctdn và thân hữu
Bài này đã được đăng trong Đời Sống, Xã Hội. Đánh dấu đường dẫn tĩnh.

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s