Từ Xin Lỗi Tình Yêu…
Một bữa nọ khi đang sửa xe bên vệ đường, bất chợt nghe mấy câu hát với ca từ thế này: “… Anh nói sẽ đưa em đi suốt cuộc đời, mà sao không đưa được đoạn đường em đi… Anh nhớ lần đầu tiên trông thấy nụ cười mà em trao cho người lạc đường yêu đương…. Anh biết từ đây anh sẽ dối em, dù con tim thật lòng với người anh yêu…. Ngàn lần xin tha thứ… Ngàn lần xin lỗi em…”.
Nghe ca khúc: Xin Lỗi Tình Yêu (sáng tác: Minh Nhiên) – do Toàn Nguyễn trình bày
Nghe xong, tôi hỏi anh thợ sửa xe: “Bài hát này của ai vậy?”. Anh thợ cho biết bài hát “Xin Lỗi Tình Yêu” này là của nhạc sỹ Minh Nhiên (*). Nói rồi, anh thợ sửa xe cất giọng ngân nga tiếp những lời xin lỗi tình yêu với vẻ mặt tưởng chừng thật lòng lắm!
Rõ ràng ca khúc trên diễn tả tình yêu đôi lứa – mối liên hệ chỉ có hai người – cho dù chàng trai có biện minh (hay ngụy biện) với cô gái cách nào thì cũng ghi nhận thái độ tích cực là xin em tha thứ, xin lỗi em ngàn lần.
Ở đây xin không dám bàn đến ca khúc mà chỉ muốn nói đến mối liên hệ trong tình yêu. Vì tình yêu bao giờ cũng sống trong một con người cụ thể. Và con người cụ thể đó sẽ không có tình yêu nếu không yêu một đối tượng nào đó. Ngay cả khi không thương ai, chỉ thương chính họ đi nữa, họ cũng cần chính bản thân họ như một đối tượng để mà thương.
Chỉ khi nào có sự rung cảm giữa trái tim yêu này với trái tim được yêu kia bấy giờ mới có tình yêu. Cái rung động của tâm hồn với bông hoa, cái nhớ nhung, xao xuyến của ánh mắt với một bóng hình, cái xót xa hay vui buồn với chính mình…. Những cái va chạm đó là tình yêu. Như thế, tình yêu bao giờ cũng có mối liên hệ. Không có liên hệ, không có tình yêu.
Vì vậy mà anh chàng trong ca khúc trên đây đã xin lỗi liên hệ trong tình yêu là nhân vật cụ thể “Ngàn lần xin lỗi em”.
… Đến Xin Lỗi Tình Bạn.
Cách đây hơn mười ngày, đúng vào ngày Quốc tế phụ nữ 8/3. Một số anh em khóa lớp 66-73PCTDN có “lý do” sum vầy tại nhà Khánh nhân dịp Thái Văn Dũng vào Sài Gòn. Có lẽ hôm đó quý ông bận chúc mừng quý bà nên Chính móm ới gọi anh em đến mỏi miệng, “cháy” card điện thoại cũng chỉ loe ngoe mấy người quanh bàn tròn: Khánh, Phụng, Đại, Tuấn, Dũng, Chính và tôi. Câu chuyện lớn bé, gần xa gì rồi cũng quay về với trường lớp, thầy cô, bạn bè, gia đình,con cái…. với đủ đề tài xưa và nay. Tình nghĩa thầy trò, bạn bè như thế cũng là mối liên hệ, đúng hơn là sự liên kết của các mối liên hệ. Tình bạn chỉ hiện hữu trong tương quan này với tương quan khác và lúc nào cũng sống trong con người cụ thể được gọi tên riêng. Bấy giờ có bạn đề cập đến lá thư nặc danh ký tên <motthoi6673@gmail.com> rất dễ bị lầm lẫn với tên của trang blog này. Nhưng tôi xua tay nói là đừng bàn tới thư nặc danh đó làm gì. Mọi người đều đồng tình vì tác giả núp bóng kia cũng là bạn cùng khóa lớp.
Sau đó, ngày 11/3, như nghĩa cử tiễn T.V.Dũng về lại Đà Nẵng, anh em hẹn gặp nhau tại nhà hàng Đoàn Viên. Lần này đông đủ hơn, gồm mười mấy ông tóc bạc xúm lại “tám” đủ thứ chuyện một thời trai trẻ. Người vui nhất có lẽ là T.V.Dũng, như một trạm tiếp-phát sóng, lấy điện thoại gọi cho bạn bè ở xa, kể cả hai “tà áo trắng” Bích Hoa và Thanh Thủy của “Ngày xưa hoàng thị”. Niềm vui càng rộn ràng hơn. Hình như khi nói chuyện với hai nàng tóc dài qua truyền thanh mà không phải truyền hình trực tiếp, nên những câu đùa, chọc ghẹo tếu táo có phần “nghịch ngợm” hơn. Nhờ thế mà bầu khí tươi vui phấn khích hơn. Đang vui, tôi giật mình vì có bạn khều tay muốn gặp riêng hỏi về chuyện họp mặt đầu năm.
– Họp lớp hồi Tết vui không?
– Vui. Cảm động vì năm này gặp lại các thầy cô cỏ vẻ già yếu hơn. Các bạn nhiều đứa tóc bạc trắng.
– Đông không?
– Cả thầy lẫn trò là 30 người. Có thầy điện thoại trước xin kiếu vì thấy mệt và bận.
– Vậy mà đọc cái mail nặc danh nói buổi họp lớp đầu năm vắng tanh và bể dĩa.
– Tôi cũng đã từng đọc mấy cái thư nặc danh <motthoi6673@gmail.com> nói toàn những chuyện vớ vẫn nên không quan tâm. Cuộc gặp mặt thầy cô, bạn bè cùng khóa lớp vào mỗi dịp lễ Tết cổ truyền là để thăm hỏi sức khỏe, mừng tuổi thầy cô, gặp gỡ bạn bè… chứ đâu phải mọi người đến đó trình diễn trên sân khấu đâu mà gọi là bể dĩa.
– Nói tầm bậy tầm bạ như rứa mà thầy cô nghe được chắc các thầy cô buồn lắm!
Khuôn mặt của bạn như chùng xuống, trĩu nặng vẻ buồn bực, bắt tay tôi, miệng lẩm bẩm: “Già cái đầu rồi chứ con nít con nôi gì mà ăn nói vô trách nhiệm!”. Tôi thông cảm và hoàn toàn chia sẻ với bạn.
Cách nhìn buổi gặp mặt thầy cô, bạn bè theo thông lệ tốt đẹp như vậy mà phát biểu “bể dĩa” là xúc phạm không những đối với thầy cô, các bậc ân sư trên dưới 90 tuổi, mà còn đến cả những người bạn cũng trên dưới 60 tuổi đời. Người phát biểu “bể dĩa” có lẽ ít nhiều bị ảnh hưởng bởi lối ứng xử giả hình, hoặc chất chứa những tình cảm tiêu cực được đưa lên ý thức và phát biểu thành lời, nghĩa là được ấp ủ trong chiều kích sâu thẳm và cường độ phản ứng của một tiến trình tâm lý lệch lạc.
Tôi bước vào phòng, các bạn vẫn chuyện trò râm ran, cười đùa vui vẻ. Mối liên hệ tình bạn mà những con người cụ thể trước mặt tôi đây, là: Tô Viết Hùng, Ba Đại, Chính móm, Dũng su, Đặng Xá, Tuấn, Phong, Oanh, Hổ, Khánh… dù đã chạm, hoặc qua ngưỡng lục tuần, dù các bạn là nắng sớm huy hoàng, nắng trưa gay gắt, nắng chiều dịu mát, kể cả nắng quái chăng nữa (ý của Hà Thủy trong bài “Bạn bè như bóng nắng”) thì ai ai cũng trân quý mối liên hệ của tình bạn, cùng gìn giữ, chăm sóc mối liên hệ đó.
Quả thật, mối liên hệ tình bạn được liên kết mở rộng theo cách “bạn của bạn mình là bạn mình” chứ không như mối liên hệ tình yêu chỉ có hai người mang tính độc chiếm. Vì thế, khi tôi làm cho bạn phật lòng, dù vô tình, tôi vẫn cố tìm cách nói với bạn một cách chân thành: Xin lỗi tình bạn.
Trần Văn Tân
Phụ Chú: Lời ca khúc: Xin Lỗi Tình Yêu, tác giả Minh Nhiên.
Anh nói sẽ đưa em đi suốt cuộc đời
Mà sao không đưa được đoạn đường em đi?
Anh nói sẽ ôm em khi gió đông về
Mà giờ đây một mình em đứng trong mưa.
Anh nhớ lần đầu tiên trông thấy nụ cười
Mà em trao cho người lạc đường yêu đương
Anh biết từ đây anh sẽ dối em!
Dù con tim thật lòng với người anh yêu.
Tình yêu hỡi ngàn lần xin tha thứ!
Xin lỗi em! Ngàn lời xin lỗi em!
Xin em quên đi những lời yêu
Anh đã trao cho em trong tận đáy lòng.
Mưa ướt vai em hay nước mắt em?
Anh muốn ôm em lau hết ưu phiền
Xin hãy quên đi một giấc mơ buồn
Xin hãy quên anh một kẻ đa tình
Chìm trong say đắm lạc lối yêu đương. /-
Trần Văn Tân