BBT. Trong không khí Đón Mừng Xuân Đinh Dậu 2017, được bạn cũ gởi tặng Đặc San Xứ Quảng Quê Mình của Hội Đồng Hương & Thân Hữu Quảng Nam Đà Nẵng Bắc Cali, USA, đọc và thấy được một số bài Thơ Xuân … của Huỳnh Thị Tuyết Nhung, Nguyên Khương, Nguyễn Đông Giang – bbt xin được trích đăng, gởi bạn bè và thân hữu cùng đọc, chia sẻ…
1. Sắc xuân (Huỳnh Thị Tuyết Nhung)
Sao đi chưa hết đoạn đường
Mà chân đã mỏi, hồn dường như say
Hạnh phúc như lá thu bay
Thôi lòng khép lại, thôi bày cuộc chơi
Đông về, lá rụng lâu rồi
Trong đêm giá lạnh đơn côi mà buồn.
Rồi như chợt thấy sắc xuân
Bên thềm rêu phủ, bâng khuâng đợi chờ
Người xưa đâu phải trong mơ
Quay về trú tạm cành khô bao mùa
Hỏi lòng xuân lại đến chưa?
Rưng rưng mắt tím như vừa biết yêu.
Huỳnh Thị Tuyết Nhung
oOo
2. Xứ Quảng niềm nhớ (Nguyên Khương)
Xuân về trên khắp mọi nẻo đường
Chim én lượn bay khắp muôn phương
Xuân sang, mai vàng khoe sắc thắm.
Việt Nam dải đất ngàn nhớ thương.
Xứ Quảng trong tôi niềm nhung nhớ
Hội An phố cổ lần ghé thăm
Mì Quảng, Cao Lầu ngon nổi tiếng
Cửa Đại sóng vỗ vọng xa gần.
Mỹ Khê bờ dài, miền cát trắng
Ngũ Hành Sơn động chốn linh thiêng
Tiên Sa nhộn nhịp tàu cập bến
Sông Hàn mơ mộng… nỗi niềm riêng.
Mỗi độ Xuân về nhớ quê hương
Bao năm xa cách luống đoạn trường
Đà Nẵng trong tôi lòng vẫn nhớ
Đong đầy kỷ niệm, tình vấn vương.
Nguyễn Khương
oOo
3. Anh và bên này mùa xuân (Nguyễn Đông Giang)
1.
ngày xuân ở đây chẳng muốn đi đâu
trời thì lạnh, anh thì buồn quá đổi
trong đầu anh, tưởng mơ về nguồn cội
còn hồn anh, nương theo đám mây xa.
tết năm nào, anh cũng nhớ quê nhà
tuổi đầy đầu, còn trôi sông lạc chợ
chừng nầy tuổi, còn ân tình nặng nợ
Mẹ và Quê Hương, nợ vẫn tình mang.
cố quận bà con, tình nghĩa xóm làng
muốn không nhớ, không làm sao làm được
mỗi dân tộc, đều hữu vô phần phước
kẻ đầu đường xó chợ, cũng có quê.
2.
anh bước đi, là đã nghĩ ngày về
mong xã tắc thanh bình, hợp hiến
kim cổ vô thường, không gì vĩnh viễn
trời đất nhiệm mầu, sông núi về ta.
anh biết anh, nay tuổi cũng đã già
bên đó đổi đời, anh quay trở lại
ai đã ly bôi, lòng đau quan tái
trở gót sông hồ, về lại quê xưa.
Anh phủi tay gác mái, cũng là vừa
Đời thấm mệt, cũng mong về đất Mẹ.
Nguyễn Đông Giang
(Nguồn: Đặc San “Xứ Quảng Quê Mình”)