Mưa mãi mưa hoài mưa rứt ray
Thiết tha mộng ước gió lung lay
Mưa đông giăng sầu che muôn lối
Cho mình một góc để hồn say?
Mưa!
Mưa to quá! Nhưng cơn mưa chiều nay đã khác với cơn mưa chiều hôm ấy… bởi chiều ấy, mình vẫn còn ở bên nhau!
Ngày ta chào đời là một ngày mưa tháng Tám, có lẽ vì vậy mà ta thích mưa và thả hồn trong mưa hơn bất cứ điều gì mà tôi có được. Thế sao chiều nay ta lại ghét mưa quá?! Chắc tại nó làm ta nhớ đến anh, nhớ đến kỷ niệm chôn vùi tận đáy lòng. Rồi kỷ niệm chợt ùa về như những thước phim đang quay ngược dòng thời gian…
Cũng vào một chiều mưa năm đó, chúng tôi đi bên nhau. chung quanh chỉ nghe tiếng mưa rơi và bước chân trên vĩa hè, tôi im lặng, anh im lặng, và hình như cả bầu trời cũng im lặng. Chẳng biết anh đang đeo đuổi theo những suy nghĩ gì? Còn tôi? Tôi tràn ngập trong hạnh phúc, tôi im lặng để hưởng trọn niềm vui cho riêng mình. Anh bảo rằng anh yêu tôi, và tôi tin những gì anh nói bởi tôi biết anh đã chứng minh điều đó bằng một nụ hôn vội, nhỏ bé thôi … nhưng nó cũng quá đủ đối với một con bé cô độc như tôi. Anh đem đến cho tôi niềm vui và hạnh phúc để tôi được biết thế nào là tình yêu. Tôi cảm thấy mình may mắn, và tôi đem cái may mắn của mình san sẻ cùng ‘nó’ – người bạn mà tôi thân nhất. Nhưng mà cũng lạ thật, tôi cảm nhận được một nỗi buồn thoáng qua trong mắt của nó (??). Tôi đã suy nghĩ mãi, tôi không hiểu tại sao? Câu hỏi rơi vào trong im lặng.
Từ ngày hôm ấy trở đi, những cuộc đi chơi của anh và tôi đều có sự hiện diện của ‘nó’. Tôi bảo anh hãy lo lắng cho nó như đã lo lắng cho tôi vậy, phải quan tâm đến nó như quan tâm đến tôi … chỉ vì một lý do đơn giản: em sợ nó buồn, nó cô đơn lẻ loi! Và một lẽ dĩ nhiên, anh đã hoàn thành nhiệm vụ đó một cách xuất sắc (?!).
Tôi đúng là khờ dại, cứ ngỡ mình sẽ giữ được cái hạnh phúc ấy mãi mãi. Thật không ngờ khi tôi nói mình đi vượt biên với nhau, anh chần chừ…
Tôi đi một mình… qua đây với một tâm hồn buồn vời vợi.
Ngày cuối cùng chúng tôi bên nhau, tôi để tay tôi trong lòng bàn tay anh. Ánh mắt anh nhìn tôi… hình như, hình như có một cái gì đó là lạ… Sao bây giờ tôi mới cảm nhận được điều này nhỉ?? Anh đã nói với tôi rất nhiều nhưng tôi không thể nghe được gì. Tai tôi lùng bùng. Khuôn mặt tôi nhoè đi vì nước mắt. Mưa ngoài kia hình như hoà theo nước mắt tôi đang khóc…
Cho đến tận bây giờ tôi cũng chẳng rõ những gì anh đã nói với tôi chiều mưa hôm ấy. Tôi nghĩ vì mình sẽ xa nhau và mất nhau mãi mãi!! Trong tôi như có dịp vỡ tan ra thành từng mảnh vụn, rồi nhẹ nhàng bay … Cũng như tình cảm của tôi đối với anh vậy, cũng nhẹ nhàng bay …
Thời gian vẫn cứ trôi qua, năm năm sau tôi gặp lại anh, anh và ‘nó’ tay cầm vai vịn… Ôi, tôi đã cố quên anh như một thứ gì đó chưa từng là của mình. Nhưng chẳng hiểu sao nước mắt tôi vẫn lặng lẽ rơi theo như những giọt mưa ngoài song cửa chỉ trong một khoảnh khắc nhớ đến anh và tôi lúc đó. Chẳng hiểu sao lòng tôi vẫn yên như mặt hồ, tim tôi thật không thể lỗi nhịp trước một ai …
Dẫu biết mình sẽ cố quên nó và anh để tôi đem cho mình một nụ cười, cái nụ cười mà anh đã từng cười với tôi, bây giờ là nụ cười đau khổ. Thế nhưng tôi lại ước rằng nhỏ không làm được điều ấy … Bởi nụ cười đó vẫn thuộc về tôi …
Ngoài trời vẫn còn giọt mưa tuôn
Để người trong cửa ngóng và buồn….
Những giọt mưa ngoài trời đang thấm trong hồn tôi!
Lê Minh Mộng
(Đặc San Non Nước năm Mậu Tuất 2018, trang 223-224)