Thơ: Nhớ quê mình (Nguyễn Miên Tịnh)

Anh nhớ Niêm Phò từ khi xa Huế
Xa dòng sông Bồ thơ mộng … quê hương
Nơi em sinh ra lớn lên kỷ niệm
Răng suốt đời anh mãi miết tha phương.

Anh muốn chiều nay ra thăm ngoài nớ
Nghe tiếng hò xa vắng giữa đôi bờ
Thương con đò cắm sào trên bến đợi
Niêm Phò ơi … anh thao thức trong mơ.

Câu mái nhì ray rứt dưới đêm khuya
Ai chở trăng về em ngồi soi bóng
Anh bỗng thấy hồn anh đang gợn sóng
Nỗi nhớ quê mình đau đáu khôn nguôi.

Ngày ra đi không có ai đưa tiễn
Anh chờ em trong mưa bụi tái tê
Con đò khuất sau ngàn trùng ly biệt
Lời tạ từ buồn muôn dặm sơn khê.

Hình bóng Mạ còn in trong ký ức
Mỗi chiều bên sông vo gạo lặt rau
Nhớ lắm em ơi những ngày mưa lụt
Anh thương quê mình răng mãi khổ đau.

Nguyễn Miên Tịnh
(Đặc San Non Nước năm Mậu Tuất 2018, trang 222)

Advertisement

About motthoi6673pctdn

nơi gặp gỡ của các chs nk 6673 pctdn và thân hữu
Bài này đã được đăng trong Văn Thơ. Đánh dấu đường dẫn tĩnh.

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s