Bbt. Nắng, nóng, oi bức mùa hè đã qua. Chúng ta đang và hiện ở vào mùa gió nhè nhẹ mát, mưa bay bay, se se lạnh. Mùa cây cối theo vòng quay của tạo hóa bắt đầu chuyển mình, đổi màu, vàng, đỏ… mùa thu – mùa của gợi nhớ, hoài niệm với những buổi chiều cùng nhau che dù trốn mưa, hay yên lặng trong góc quán, tay trong tay truyền nhau hơi ấm, nhìn những giọt mưa đang lăn dài trên mặt kiếng…
Trong không khí mát mẻ, mưa bay bay, gió nhè nhẹ lạnh, bbt lại mời quý bạn và thân hữu cùng ôn cố tri tân, thưởng thức một số bài thơ viết về mùa thu của nhiều nhà thơ, thi sĩ… một thuở mà bbt đã sưu tập từ nhiều nguồn net.
o0o
Bùi Giáng với 5 bài thơ «Thu» trích từ tập thơ «Như Sương», xuất bản năm 1998.
Bùi Giáng sinh ra tại Thanh Châu, Duy Xuyên, tỉnh Quảng Nam vào ngày 17.12.1926. Ông là người con thứ của ông bà Bùi Thuyên và Huỳnh Thị Kiều.
Ông qua đời tại bệnh viện Chợ Rẫy, Sài Gòn vào lúc 2 giờ chiều ngày thứ tư, 7.10.1998.
Cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn, khi viếng linh cữu Bùi Giáng, đã viết lưu niệm trong sổ tang như sau:
Bùi Giang Bàng Dúi Bùi Giàng
Ô hay trăm ngõ bàng hoàng lỗ không
Lỗ không trời đất ngỡ ngàng
Hoá ra thi thể là ngàn hư vô
Nhớ thương vô cùng là từ
Là từ vô tận ứ ừ viễn vông (Trịnh Công Sơn – 1998)
Ông được văn giới, không phân biệt không gian thời gian, yêu mến trọng vọng. Ông được xem như một “ngôi sao” trên vòm trời văn hoá văn nghệ miền Nam trước đây, được không ít độc giả xưng tụng là “thiên tài”, là “bậc thượng trí”, là “đáng tiêu biểu hơn cả về thi ca bây giờ và có lẽ… vạn đại” và tôn ông làm “thần tượng”.
Những tác phẩm đầu của ông được in trong sách giáo khoa năm 1957, như Một vài nhận xét về Bà huyện Thanh Quan, Lục Vân Tiên, Chinh phụ ngâm,… nhưng tiếng tăm ông nổi bật từ tập thơ Lá hoa cồn (1963). Ông là một người tự học và học rất trễ, tuy nhiên khả năng tinh thông nhiều ngôn ngữ của ông, kể cả những ngôn ngữ khó như chữ Hán và tiếng Đức, làm kinh ngạc mọi người trong văn giới….
Xin mời thưởng thức những bài thơ “thu” trích từ tập thơ “Như sương” của ông được xuất bản năm 1998.
Thu (I)
Thu nay nằm nhớ Thu Bồn
Con sông xứ Quảng linh hồn quê hương
Quê hương xứ Quảng dịu dàng
Có cô thôn nữ có nàng tiên nga
Có khe có suối ngọc ngà
Có mưa móc gội màu hoa trên ngàn
Sông dài biển rộng thênh thang
Tình yêu chất vấn dã man còn nhiều.
Thu (II)
Thu nay trời đất như mơ
Ngày qua nắng cháy, bây giờ mây giăng
Mưa tuôn tưới mát đồng bằng
Xóm làng cây lá nhựa căng dâng trào
Thị thành hưởng thụ biết bao
Niềm vui ẩn mật nói sao bây giờ
Ngồi làm lủng củng câu thơ
Ngượng ngùng ném bút trơ trơ nhìn trời.
Thu (III)
Chiều thu mây trắng nhớ nhung
Những trăm nghìn nỗi mông lung nhớ gì
Nhớ gì có lúc lâm ly
Có lần thư thái thuận tùy nhớ nhung
Nhớ gì cũng thể như không
Nhớ gì cũng được – nhớ mong không gì
Không gì cả! chẳng có gì
Nhớ gì chẳng có, có vì nhớ suông.
Thu (IV)
Chợt nghe gió mát vi vu
Biết là trực tiếp mùa thu đang về
Tung chăn tích cực nghiệp nghề
Gieo vần thích hợp đề huề tặng thu
Chợt nghe gió mát vi vu
Biết từ hải ngoại em thu đang về
Anh nằm tiêu cực tê mê
Đành thôi chịu trận dã dề tặng thơ.
Thu (V)
Giong buồm Lục Tỉnh về chơi
Mùa thu nhớ mãi mây trời Miền Tây
Ba mươi ngày trước, bao ngày
Lang thang bờ bến dọc dài đồng xanh
Giòng sông rộng, sóng mông mênh
Trời mây trăng nước gió bềnh bồng đưa
Nhớ nhung những tháng ngày xưa
Thân còn khỏe mạnh, hồn chưa rã rời
Tha hồ du lãm khắp nơi
Long Xuyên, Châu Đốc đất trời Miền Tây
Thu xưa sống lại thu này
Thu xưa nô nức thu nay buồn buồn
Buồn vui cũng một cỗi nguồn
Nhấp nhô ngọn sóng vui buồn xuống lên
Chào Thu Lục Tỉnh rộng thênh
Mong ngày trùng ngộ không quên mối tình.
Bùi Giáng trích từ tập thơ «Như Sương» năm 1998
st-net