Một năm với bốn mùa yêu thương không đổi thì mùa thu là mùa thời tiết trong lành mát mẻ, bảng lảng sương bay dễ chịu, đầy cảm xúc, buồn lãng đãng, xao xuyến bâng quơ, lãng mạn và rất nên thơ.
Thu là mùa của những làn gió heo may se lạnh thổi vào lồng ngực mỗi sáng thức dậy.
“Đây mùa thu tới – mùa thu tới
Với áo mơ phai dệt lá vàng.” (Đây Mùa Thu Tới. Xuân Diệu)
“Bên bến nước đò ngang chưa ghé tới,
Khói lam chiều đã thoảng tiếng chuông vương.
Bọn chờ thuyền nhìn nhau đang sợ tối
Bỗng rùng mình như cảm thấy hơi sương.” (Sang Thu. Anh Thơ)
“Hiu hiu gió gửi mây về
Nửa thu sang đó, nửa hè còn đây…
Bóng mờ xuống lặng chân cây,
Non cao vắng vẻ, sông đầy nhớ mong.” (Sang Thu. Hồ Dzếnh)
“Thế là hạ đã qua trong giây lát
Giọt thơ anh thánh thót đã thu vàng
Em đã đến mà như chưa đến
Tiếng chim kêu se sắt muộn màng.” (Thu Vàng. Thu Bồn)
Thu với những cơn gió hiu hiu mơn man vuốt nhẹ làn tóc ai đó trên đường từ trường về nhà chợt rối bời. Hơi gió lành lạnh của mùa thu, mơ mơ, là lạ mang lại nhiều cảm xúc buồn, nhớ, thương, yêu… da diết.
“Em không nghe rừng thu
Lá thu kêu xào xạc
Con nai vàng ngơ ngác
Đạp trên lá vàng khô? ” (Tiếng Thu. Lưu Trọng Lư)
Thu đến mùa cây thay lá, vàng, đỏ rơi rụng đầy sân, đường… nhưng thu vẫn mang lại những mùi hương dịu vợi khiến ta đam mê cháy bỏng và bồi hồi, xuyến xao đến khó hiểu…
“Gió thầm, mây lặng, dáng thu xa
Mới tạnh mưa trưa, chiều đã tà
Buồn ở sông xanh nghe đã lại…” (Thu. Xuân Diệu)
Thu đến nhặt nhẹ những chiếc lá thu rơi với những suy nghĩ khác nhau về cuộc đời, về bản thân… Ôi mùa thu! Mùa thu nhớ. Mùa thu kỷ niệm.
“Đêm trước ta ngồi dưới bãi trông
Con trăng mắc cỡ sau cành thông
Buồn buồn ta muốn về, trăng hỏi:
Thu đến lòng em có lạnh không?” (Tình Thu. Hàn Mặc Tử)
“Xơ xác hồ sen đã nhạt hương
Bên song hoa lựu cũng phai hường
Sớm mai lá úa rơi từng trận
Bắt gặp mùa thu khắp nẻo đường
…
Sương phủ lưng đồi rặng núi xa
Thương ôi! Lữ khách nhớ quê nhà
Mấy thu mưa gió ngoài thiên hạ
Vườn cũ còn chăng cúc nở hoa?… ” (Bắt Gặp Mùa Thu. Nguyễn Bính)
Thu… Gió thổi. Lá bay. Và mùa thu đang vào độ chín. Thu đến nhẹ nhàng, lặng lẽ mà dứt khoát, quyết liệt không gì cản nổi với dòng thời gian xoay vòng!
Thu đến với những cơn mưa – mưa thu gợi nhớ. Gió thổi – gợi nhắc kỷ niệm để hoài niệm về một thời đã xa. Lá vàng, đỏ rơi rụng… làm lòng ta se sắt với những nhớ thương về ai đó trong những chiều mưa bay, gió se lạnh hay những lúc tạm đụt mưa dưới những mái hiên, hoặc yên lặng trong một góc quán cà phê với tiếng nhạc nhẹ nhàng, xao xuyến lòng…
Thu là mùa của những cô gái e ấp, thẹn thùng nép vào một bờ vai trên đường vắng. Thu còn là mùa của những đôi bàn tay tìm đến nhau trong cái lạnh mùa thu, siết chặt và cố truyền cho nhau hơi ấm, tình yêu thương.
Thu đến rồi thu lại đi – vòng chu kỳ sinh tồn nhưng dù gì đi nữa trong ta luôn vẫn còn cảm xúc, những cảm xúc thật ấm áp, dịu êm?
“Thôi nghĩ cho
Thu tự trời
Cảm tự người
Người đời ai cảm ta không biết
Ta cảm thay ai viết mấy lời”. (Tản Đà Nguyễn Khắc Hiêu, Cảm thu tiễn thu, 1920)
Hoa Bắc cực