Em thường hỏi: “thơ có mùi không nhỉ?”
Anh trả lời: “thơ có chứ sao không!”
Thơ của anh có mùi tóc thơm nồng,
Mùi mật ngọt của môi thơm thơ mộng.
Thơ là máu và thơ nuôi anh sống.
Luân lưu theo nhịp đập của tim
Và căng phồng trong huyết quản triền miên.
Là nỗi nhớ, là thương yêu vô tận.
Đem thương nhớ lên bàn cân, cân thử.
Em biết không, bàn cân đứng lặng yên.
Tình yêu nầy và nỗi nhớ triền miên.
Cân không nhảy, vì tình anh quá lớn.
Mai Chung
-
Bài viết mới
Bài & Trang được đáng chú ý
- Thơ: Bún bò ”bạn tôi” (Hoa Bắc cực)
- Truyện ngắn: Cha và Con (Anh Đào)
- Thơ Xuân một thuở (9): Thế Lữ – Tú Mỡ (st-net)
- Đời người như chiếc lá (Linh mục Nguyễn Hữu An)
- Thơ Xuân một thuở (6): Đông Hồ – Mộng Tuyết (st-net)
- Thơ Xuân một thuở (18): Mường Mán (bbt, st-net)
- Cá tràu, cá lóc và quê hương tôi. (Nguyễn Hữu Tưởng)
- Đôi chút ngẫu về … Nguyễn Minh Khôi (Trần Hoa)
- Thơ Xuân: Xuân nghèo (Mai Chung)
- Đời người là quá trình hoàn trả những gì đã thiếu nợ, cho đi càng nhiều càng hạnh phúc (Mạn Vũ)
Chuyên mục
- Âm Nhạc (75)
- Bạn Bè (90)
- Cha Mẹ (32)
- Ký Ức (63)
- Phân Ưu, Chúc Mừng (2)
- Phiếm, Tản Mạn (45)
- Thầy Cô (33)
- Tin Tức, Thông Báo (13)
- Vui Cười (13)
- Văn Thơ (192)
- Xuân (42)
- Đời Sống, Xã Hội (228)