Suy ngẫm: một câu chuyện Tình Người (st-net)

“Người ta có thể quên tất cả những gì bạn đã nói, đã làm. Nhưng người ta sẽ không bao giờ quên cảm giác mà bạn đã đem lại cho họ.”

***

Hai bệnh nhân bị bệnh nặng được xếp chung vào một phòng trong bệnh viện.

Trên chiếc giường ở sát khung cửa sổ duy nhất của căn phòng, người bệnh nằm đó được phép ngồi dậy mỗi ngày khoảng 1 tiếng đồng hồ vào buổi chiều. Còn người bệnh kia, trên một chiếc giường gần đó, phải nằm hoàn toàn vì bị bại liệt.

Thường ngày, họ hay nói chuyện với nhau. Từ đầu họ không biết nhau, nhưng ngày qua ngày, họ dần dần biết, và hiểu nhau hơn. Họ nói rất nhiều chuyện, về vợ con, về gia đình, về tổ ấm, về nghề nghiệp và những khó khăn của mình…

Mỗi buổi chiều, khi người đàn ông ở chiếc giường gần cửa sổ được phép ngồi dậy, ông ngồi đó, hướng ra ngoài cửa sổ và kể cho người bạn cùng phòng của mình những cảnh tượng diễn ra bên ngoài.

Đó cũng là khoảng thời gian hạnh phúc mà người đàn ông ở chiếc giường bên kia được hưởng, thế giới được mở ra sống động với anh ấy, qua những hoạt động, màu sắc mà anh được nghe tả lại: “Cửa sổ nhìn ra một công viên bên một dòng sông thơ mộng. Nơi có những con vịt, những con thiên nga nhẹ nhàng di chuyển trên mặt nước trong khi trẻ con chơi đùa rộn rã tiếng cười trên những chiếc thuyền đủ hình dạng, màu sắc; nơi mà các cặp tình nhân tay trong tay dạo bước giữa những bồn hoa đủ loại đủ màu rực rỡ, ngập tràn hạnh phúc. Xa xa còn có cả đường chân trời rực hồng trước hoàng hôn… Ôi ôi .. nhiều nhiều… cảnh đẹp lắm”.

Ông ta ngồi diễn tả không sót một chi tiết những gì ông ta có thể nhìn thấy thì người kia, nằm nhắm mắt lại và tưởng tượng. Cứ thế họ, cả hai cùng cảm thấy niềm vui nho nhỏ và hạnh phúc mỗi ngày.

Ngày qua ngày. Cô y tá, một buổi sáng, mang nước rửa mặt đến cho họ như thường ngày, nhưng lần này, cô phát hiện ra bệnh nhân trên chiếc giường gần cửa sổ đã qua đời. Ông ấy đã ra đi, một cách nhẹ nhàng, bình yên trong giấc ngủ của mình. Cô đã vô cùng đau buồn, gọi nhân viên bệnh viện khác đến để mang xác ông ta đi.

Một không khí nặng nề bao trùm căn phòng.

Bệnh nhân còn lại ngỏ ý với cô y tá muốn được đổi đến gần cửa sổ. Cô y tá thấu hiểu hoàn cảnh nên nhiệt tình kéo chiếc giường của ông ta lại bên cửa sổ.

Một cách chậm chạp và khó khăn, anh tự mình di chuyển bằng khuỷu tay, đến sát bên cửa sổ, nhướn người để nhìn ra bên ngoài. Nhưng thật bất ngờ! Tất cả những gì mà ông có thể nhìn được qua ô cửa sổ chỉ là một bức tường trống trơn!

Khi cô y tá quay lại, ông hỏi thăm cô về người bạn bệnh nhân cùng phòng vừa mới qua đời, người mà hằng ngày kể cho ông ta nghe một cảnh quan tươi đẹp, nên thơ qua những miêu tả của ông ta bên ngoài cửa sổ.

Nhưng cô y tá cho biết, người bệnh đó làm sao kể được vì ông ta bị mù. Ông lặng đi, trong sự xúc động khôn tả….

st-net

Advertisement

About motthoi6673pctdn

nơi gặp gỡ của các chs nk 6673 pctdn và thân hữu
Bài này đã được đăng trong Đời Sống, Xã Hội. Đánh dấu đường dẫn tĩnh.

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s