Người ta nói “Quý giá nhất ở tình bạn là nụ cười. Chỉ ở bên bạn bè ta mới có những nụ cười sảng khoái nhất.”
Tôi may mắn là người có rất nhiều bạn nhưng cũng giống như mọi người, bạn thân thì ít. Không biết có phải vì tôi chưa có được tình yêu thực sự của đời mình hay không mà với tôi bạn bè hiện nay luôn xếp vị trí rất cao, chỉ sau gia đình thôi. Mỗi người bạn đối với tôi thật đáng trân trọng.
Những người bạn lâu ngày không gặp sẽ cho ta một cảm giác nhớ nhung đến kì lạ. Hôm nay tôi nghe được bài hát mang tên “See you again” có đoạn điệp khúc như sau:
“It’s been a long day without you my friend
And I’ll tell you all about it when I see you again
We’ve come a long way from where we began
Oh I’ll tell you all about it when I see you again
When I see you again”
[Đã rất lâu rồi chúng ta không gặp nhau nhỉ! Khi gặp lại tôi sẽ kể cho bạn nghe về những kỉ niệm xưa kể từ khi ta gặp mặt lần đầu, quãng thời gian chúng ta đã bên nhau… Ồ tôi sẽ kể cho bạn nghe tất cả khi tôi gặp lại bạn. Khi tôi gặp lại bạn… ]
Tự dưng cảm xúc trong tôi trào lên. Bài hát này đang nhắc nhở tôi nhớ đến có những người bạn thân ấy, đã quá lâu rồi…
Mỗi ngày trôi qua, những người tôi gặp giờ chỉ là những đồng nghiệp tại công ty. Bận rộn với công việc riêng, tôi không biết đã bao lâu rồi không còn nhấc điện thoại lên hỏi thăm bạn bè rằng có khỏe không? Rảnh không đi chơi đi? Có phải đã quá lâu rồi không? Tôi chợt nhận ra mình còn trẻ đó chứ, tại sao cứ vùi mình trong công việc, để cứ căng thẳng suốt ngày. Những vấn đề của tôi thậm chí bây giờ còn chẳng biết chia sẻ với ai, chỉ một mình đi một mình về…
Còn đâu những ngày thường xuyên gặp bạn bè, cùng nhau tám chuyện ngồi cắn hướng dương, chả có chủ đề gì cả mà cả lũ cứ cười tung trời. Giờ nếu có nói chuyện chắc chỉ vài cái “comment” đơn giản qua mạng. Đến cả việc hỏi thăm nhau cũng hiếm, vì có gì để hỏi, để nói đâu! Cuộc sống cuốn chúng ta đi xa nhau quá…
Dẫu biết khi bước vào môi trường mới, có những người bạn mới nhưng tình bạn không phải là thứ dễ hình thành và dễ mất đi. Nhưng có vẻ như xã hội hiện nay là vậy, sống nhanh đến mức thời gian sau ngày dài công sở chỉ là ngủ, ngủ và ngủ… Ai đó bảo với bạn rằng bạn đang già đi đấy (hay thật ra chính bạn thấy mình già đi thì đúng hơn) thì có lẽ là do bạn đang thiếu vắng tiếng cười sảng khoái của trước kia. Chỉ có khi ở bên những người bạn thân thực sự bạn mới có thể cười đến quặng ruột, nói những điều bật ra không phải suy nghĩ, giữ ý gì.
Người bạn thân đầu tiên của tôi là hồi cấp 1. Tôi và cậu ấy học cùng lớp với nhau từ lớp 1 tới lớp 3 nhưng lớp 4 chúng tôi bị chia khác lớp, ngày nào 2 đứa cũng hẹn nhau ở chỗ hiên gần phòng bảo vệ. Cậu ấy kể cho tôi nghe chuyện cổ tích tối qua vừa được mẹ đọc cho. Ngày nào cũng vậy, tuổi thơ với tôi êm đềm với cổ tích không do ba mẹ kể mà qua giọng kể của cô bạn thân. Rồi sau đó lên cấp 2, chúng tôi hoàn toàn mất liên lạc nhưng tôi luôn nhớ và kể chuyện với mẹ về những kỉ niệm giữa 2 đứa.
Cách đây không lâu, nhờ mạng Facebook chúng tôi tìm được nhau nhưng mới hẹn gặp nhau được 2-3 lần, và lần cuối cũng đã được vài năm. Viết xong những dòng này, tôi sẽ gác lại những bận rộn thường ngày để hẹn cậu ấy một buổi, thật tò mò về cô bạn “cổ tích” của tôi giờ đang sống sao rồi???
Nếu như bạn cũng có những người bạn lâu ngày không gặp, tại sao không thử nhắn cho họ một cái tin và cùng nhau “hẹn hò” một buổi. Tôi chắc chắn bạn sẽ thấy tâm trạng mình tuyệt vời hơn nhiều đó. Hãy kể cho họ nghe về cuộc sống của bạn, hãy nghe họ kể về câu chuyện mà suốt thời gian dài không gặp mọi chuyện đã diễn ra thế nào. Cùng nhau ôn lại những kỉ niệm ngốc nghếch thủa trước, cái thời cùng nhau giấu sổ ghi đầu bài, lén lút quay lén hay trốn học xuống căng-tin… Chỉ nghĩ đến thôi mà đã thấy buồn cười rồi nhỉ!!!
Mimi