Nói về mẹ là hình ảnh tảo tần đầy yêu thương dịu dàng, nhưng hình ảnh người cha trong tâm trí con lại thường cứng rắn mạnh mẽ vì trách nhiệm của một trụ cột gia đình. Dù kỷ niệm về mẹ vẫn nhiều và ngọt ngào hơn về cha, nhưng chúng con vẫn thương cha nhiều như thương mẹ.
Mẹ mất, đêm khuya cha thường ngồi trầm tư bên ngọn đèn dầu, bóng cha in trên vách. Hằng ngày cha lặng lẽ gồng gánh thêm công việc trong căn nhà nhỏ giờ trở nên quạnh quẽ hơn.
Đó là những ngày tháng khó khăn của gia đình mình, gánh nặng gia đình chỉ còn mình cha lo, chị em con ít cười đùa hơn trước. Trưa nắng chang chang cha một mình xạ lúa ngoài đồng, ngày mưa dầm cha tất tả đi bơm nước ra vì nước ngập ruộng chết lúa, vụ mùa sẽ thất bát thiếu ăn. Lúc nông nhàn cha đi làm thêm để có tiền trang trải cho gia đình, cha vắng nhà suốt. Chúng con sợ nhất là buổi tối trời mưa mà chưa thấy cha về. Thương cha chúng con cố gắng học hành, hòa thuận với nhau và chu toàn công việc trong nhà.
Bây giờ những cơn mưa bão thường làm con thắt lòng khi nhớ về cha, hình ảnh cha từng dầm mưa dãi nắng trên cánh đồng để chúng con có cơm ăn áo mặc. Tình yêu thương của cha đã nuôi chúng con khôn lớn từng ngày. Làm sao có thể kể hết những chai sạn, mệt mỏi của cuộc đời mà cha đã trải qua vì chúng con. Nhân duyên đời nầy đã cho cha, con gặp nhau và hợp thành một gia đình hạnh phúc.
“Cha là tất cả đời con
Cha là bóng mát cho con lặng thầm…”
Hồi con còn nhỏ đi đâu cha cũng chở con theo trên chiếc xe đạp cũ kỹ, cũng với chiếc xe nầy cha tập cho con chạy trên con đường đất ghập ghềnh, tay cha vịn xe, cha chạy lúp xúp theo xe, con đang chạy quay lại không thấy cha thế là ngã, khóc. Những giờ phút chúng con được vui đùa với cha, xúm xít bên cha nghe kể chuyện đời xưa: “Ăn khế trả vàng, Cây tre trăm đốt”… nằm trong ngăn ký ức ngọt ngào thương yêu dành cho cha. Có khi con được gối đầu trên tay cha, con kể cha nghe những mơ ước của mình. Con vẫn nhớ lần con dẫn các em đi chơi xa ngoài đồng, mãi đi bắt dế cho thằng út quên trời đang tối dần lại không có trăng, ba cầm đèn đi tìm đánh cho một roi mà con khóc mãi…
Con vẫn nhớ về ngày xưa ấy, những ngày được tắm mưa, thả diều. Những con diều cha làm cho con thả trên đồng trong buổi chiều gió mát. Gặp gió diều sẽ bay cao, những cánh diều chở đầy mơ ước tuổi thơ. Hôm nào có cha theo, chị em thả diều đến tối mịt, mẹ ra gọi cha con mới về. Có lần mấy chị em mồ hôi nhể nhại đuổi theo cánh diều bị đứt dây, cha phải làm cho con diều khác. Là tiếng cười trong trẻo thằng em trai khi diều bay cao, bay cao…
“Đồng xa hương lúa đưa về
Cánh diều chiều hạ say mê một thời”…
Cha đã làm nên nhiều điều kỳ diệu trong tuổi thơ chúng con, hình ảnh cha lấp đầy ký ức mỗi lúc nhìn về. Trong ký ức đó có cha, có các em cùng thả diều trong buổi chiều lộng gió. Trong ký ức đó có những đêm trăng sáng chị em nắm tay nhau hát dưới ánh trăng:
“Bóng trăng trắng ngà có cây đa to
Có chú cuội già ôm một mối mơ
Lặng im ta nói cho cuội nghe
Ở cung trăng mãi làm chi….
Các em thích cười muốn lên cung trăng
Cứ hỏi ông trời cho mượn cái thang…”
Cha ngồi nghe cười và vỗ tay.
Thời thơ ấu đi qua cùng với những kỷ niệm không thể nguôi quên, chúng con đã lớn lên đi qua bao nhiêu ga, trạm của cuộc đời vẫn nhớ về cha, mẹ và ngôi nhà thơm mùi ký ức. Mơ ước được một lần về tắm lại trên bến sông xưa… “Những dòng sông trôi đi có trở lại bao giờ….”.
“Nắng chiều che khuất dáng cha
Con còn nghe gió miền xa thổi về…”
Mở ngăn kéo ký ức, những kỷ niệm ngày xưa cứ thế hiện về, con rưng rưng nhớ lần cha cõng con qua cầu khỉ. Lời mẹ ru: “Ví dầu cầu ván đóng đinh, cầu tre lắc lẻo gập ghềnh khó đi…”.
“Khó đi, cha cõng con đi,
Con đi trường học, cha đi trường đời.”
Thời gian không thể đưa con ngược về quá khứ để con lại được vòng tay ôm cổ cha khi cha cõng con qua cầu tre lắc lẻo. Chuyến đi chung của cha và con trong cõi tạm nầy thật ngắn ngủi trong dòng chảy vô thường. Con không là đứa trẻ vẫn thèm nghe tiếng vỗ về. “Không ai có thể tắm hai lần trên cùng một dòng sông”.
Hồi con còn nhỏ đi đâu cha cũng dẫn con theo, giờ cha đến một nơi xa xôi lắm con không đi theo cha được. Cha đã xuống sân ga cuối cùng của cuộc đời để đi về cõi vĩnh hằng, bình yên thanh thản. Con biết ở đâu đó trong cõi bình yên, cha vẫn dõi theo các con qua những chặng đường.
“Ơn đời con đã sinh ra
Biển khơi là mẹ, cha là núi non
Cha cho những bát cơm no
Mẹ cho câu hát điệu hò lời ru
Công ơn cha, mẹ biển trời
Cũng không nói hết ngàn lời tri ân…..”
Phật tử Diệu Tường (An Giang)