Sắp xếp đồ đạc trong phòng sau khi mẹ qua đời, anh phát hiện cuốn nhật ký, mẹ viết:
“- Hồi nhỏ, mỗi lần cho con ăn, ba và mẹ chạy theo con khắp nhà để bón từng muỗng cơm, có muỗng con ăn, có muỗng con nghịch nhả ra khắp nhà, cho con ăn xong tuy mệt nhưng mẹ phải lo dọn dẹp. Bây giờ, mẹ già rồi, tay chân lóng ngóng làm đổ vài hạt cơm mà con đã nhăn mặt khó chịu.
– Hồi nhỏ, mỗi lần mặc đồ cho con, mẹ phải tìm đủ mọi cách để mặc được bộ đồ vì con quá nghịch. Bây giờ, mẹ già, tay run, mắt mờ, mặc đồ cho mẹ khó, con lại nói nặng lời.
– Hồi nhỏ, mỗi khi con ngủ, mẹ vẫn hàng đêm kể chuyện cho con nghe để mong con có giấc ngủ ngon. Bây giờ mẹ già, tai mẹ nghe không rõ, mẹ hỏi lại, con lại hét lên: tai bị điếc à.
– Hồi nhỏ, con hiếu kỳ, gặp cái gì cũng hỏi, mẹ giải thích cặn kẽ, có những điều không biết mẹ phải đi hỏi người khác để trả lời cho con rõ. Bây giờ mẹ già, đôi khi không biết, mẹ hỏi con, con lại nói: thôi mệt đừng hỏi nữa, lẩm cẩm rồi.
– Một đêm mưa to, gió lớn, nước lụt đang dâng lên, con bị sốt, mẹ choàng vội tấm áo mưa cho con, bế con chạy hàng cây số đến trạm xá. Bây giờ mẹ già, trái gió trở trời, mẹ ho, con lại cằn nhằn: ho chi ho lắm vậy không cho ai ngủ cả.
…”
Anh khóc và trước di ảnh mẹ, anh nói: Mẹ ơi ! Con xin lỗi mẹ.
Có người còn có cơ hội xin lỗi cha mẹ nhưng cũng có người không còn cơ hội.
st-net