Con vẫn nhớ những lời ru của nội
Thuở xa xưa nội thường hát ru con
Buổi trưa hè trời ngưng không cơn gió
Một tay đưa một tay quạt cháu thơ
Trên chiếc võng con nằm hoài không ngủ
Mắt nhắm vậy thôi vì muốn được nội đưa
Muốn nghe hoài những câu hát ngày xưa
Nghe đến đỗi bây giờ con vẫn thuộc
Nội hát rằng: “Chiều chiều ra đứng ngõ sau
Trông về quê mẹ ruột đau chín chiều”
Quê mẹ ở đâu mà nghe xa xăm quá
Chỉ đứng ngó thôi mà chín cả ruột gan.
Nội đã dành hết cho tuổi thơ con tình thương của nội
Con đâu nhận thức rằng vì con đã mồ côi
Được nội thương nên con làm phiền nội
Để được nghe lời của nội hát ru.
Năm tháng trôi qua vô thường chợt đến
Nội xa rồi không còn tiếng ru xưa
Trong sâu thẳm con vẫn nhìn thấy nội
Miệng nhai trầu bên cánh võng ngày thơ.
Viên Như