Thơ: Tuổi Xế Chiều (Phú Sĩ)

Buồn đêm về cho cái tuổi cằn khô…

Có phải muộn rồi chăng!

Khi có những điều ta chưa làm được hết …

Măng nhú mầm tre sẽ dần nghiêng ngả

Mỗi cuộc đời có trả giá được đâu

Trời bốn mùa lần lượt sẽ qua mau

Kiếp nhân sinh xót xa ngày già cỗi …

Mùa thu không đi… mùa đông sao bước tới

Dòng chảy cuộc đời cứ thế mãi anh ơi!……….

Buồn lắm không anh?

Cây hút nhựa một đời tắm xanh chồi lộc biếc

Rút máu tim mình sưởi ấm buổi trời đông

Cả cuộc đời cây ngậm ngùi đắng nỗi lòng

Cho từng nụ hoa lớn dần vui tuổi mộng…

Đời cây âm thầm trôi theo dòng đời lặng

Mong đợi gì ngày trao lại khúc tơ hồng

Bởi tấm thân gầy chìm nổi với bão giông

Nay cằn cỗi buông đời đêm chiếc bóng…

Thương thân cây hay thương tình đông muộn

Em đến bên ta sao vẫn thấy đơn lòng

Sợ tình này có rơi vội chốn hư không

Hay tim vụn vỡ chỉ còn cơn ác mộng…

Nghe xót xa ta chỉ mong đời em vui mãi

Để quên giấc mơ dài tê tái suốt mùa đông

Em chẳng còn cần ta trong những lúc chạnh lòng

Em cần ánh mặt trời cho đời đong hạnh phúc…

Thương thân ta như cây già xơ xác

Ôm mối tình buồn

Phờ phạc

Kiếp phù du./-

Phú Sĩ

Advertisement

About motthoi6673pctdn

nơi gặp gỡ của các chs nk 6673 pctdn và thân hữu
Bài này đã được đăng trong Văn Thơ, Đời Sống, Xã Hội. Đánh dấu đường dẫn tĩnh.

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s