Ông Vincio, người Ý, 58 tuổi, là giáo sư môn toán. Chiều 23/12/1993, đang trên đường về nhà thì chiếc xe hơi của ông thình lình bị nổ lốp. Ông xuống xe loay hoay một mình thay bánh “sơ cua”. Đúng lúc đó, một chiếc xe, dừng lại và có người xuống xe, tới giúp ông một tay. Khi gần ráp xong thì người đàn ông này kiếu từ, trở lại xe, lái tiếp.
Ráp xong bánh xe, ông Vincio thu xếp lại đồ nghề vào thùng, và phát hiện mình bị mất cắp một số đồ sửa xe trị giá khoảng 200 USD. Ông thở dài, nhưng thấy cạnh đó có 1 tờ vé số còn mới có lẽ của người vừa giúp và lấy đồ của ông. Ông lượm bỏ vào túi và lên xe lái tiếp.
Dịp xổ số đầu năm 1994, ông Vincio mang vé số đó ra dò thử thì phát hiện trúng 50 triệu lire tiền Ý tức khoảng 60 ngàn USD. Mất đồ sửa xe mà được 60 ngàn USD, ai chẳng thích. Nhưng ông Vincio ấy náy vì vé số này không phải của ông.
Lòng ông dường như đeo một tấn đá nặng nề. Ông bỏ tiền đăng quảng cáo để cố tìm ra chủ nhân của tấm vé số đó. Nhiều người thấy quảng cáo, tới nhận bừa là của mình. Nhưng chỉ sau vài câu hỏi, ông biết là kẻ tham lam, không đúng chủ nhân tờ vé số.
Ba tuần sau, người trộm đồ sửa xe của ông hôm nọ, điện thoại xin được tới nhận. Xin lỗi ông Vincio và sau khi tả lại đúng mọi chi tiết, Ông Vincio mang 50 triệu lire Ý trả cho chủ nhân.
Ông này quá quá cảm động, và nói vì ông ta đang thất nghiệp lại nuôi 2 đứa con thơ nên buộc lòng phải lấy đồ sửa xe bán lấy tiền mua ít quà Giáng Sinh cho con. Ông còn hỏi lại tại sao ông Vincio không giữ lấy 50 triệu lire mà xài vì đâu có ai biết. Ông Vincio trả lời, dù không ai biết nhưng lương tâm ông biết và không cho phép.
Sau khi chủ nhân tờ vé số ra về, ông Vincio cảm thấy người ông nhẹ nhõm và tâm hồn bình an hơn bao giờ hết. Tối đó ông có một giấc ngủ thật an bình…
Suy ngẫm: Mất đồ sửa xe, nhưng được nhiều tiền, được tiền nhưng lại mất bình an tâm hồn. Cái vòng mất-được đó cứ luẩn quẩn xoay tròn. Cuối cùng ông Vincio chấp nhận trả lại số tiền để được bình an tâm hồn./-
st-net