Thơ: Ba vạn sáu ngàn ngày, dằng dặc (La Vinh)

Gió bên tai

Trời xanh thắp nến trên đầu

Ba ngày giữa nhân gian

Thời gian có bao lâu

So với ba vạn sáu ngàn ngày

dằng dặc cuộc bể dâu?

Đời người phù du

Ngắn ngủi xiết bao!

Một thoáng quay đầu

Lưu Nguyễn nhập Thiên Thai

Từ Thức về làng cũ

Không tìm lại cõi Tiên

Rơi lệ giữa trời sâu …

Ba ngày bao tóc trắng trên đầu

Danh, Lợi, Tình vầy vò khổ lòng nhau.

Kẻ này yêu thương

Kẻ kia ruồng bỏ

Cùng chung ngọn gió

Nồm bên Đông

Mà buốt giá tuyết trời Tây

Biết phù vân, là giả tạm một vẩn mây

Có ai được ba ngày

Hội tụ đủ niềm vui

Lòng thanh, mắt trẻ thơ ngây?

Hãy cho ta ba ngày

Nhập vào Tịnh Độ

Không bị Nghiệp giày vò khốn khổ

Không phải qua những ải nạn đau lòng

Ai trong mọi người

Được sống vậy không?

Ba ngày suối chảy thành sông,

Chập chùng ba ngày,

Sông thành biển mặn…

Bảy tỷ người ngụp lặn,

Trong nước mắt của ba ngày …

Niềm vui ngắn ngủi

Nỗi buồn nhân đôi.

Cần Chính lại thôi,

Pháp cũ lệch nghiêng rồi!

La Vinh

Advertisement

About motthoi6673pctdn

nơi gặp gỡ của các chs nk 6673 pctdn và thân hữu
Bài này đã được đăng trong Văn Thơ, Đời Sống, Xã Hội. Đánh dấu đường dẫn tĩnh.

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s