
Tháng 9 đã và đang lặng lẽ trôi qua, để lại trong ta muôn vàn nỗi vấn vương trong đó có cả sự lưu luyến về những ngày thu se lạnh ẩn mình bên cạnh người ta yêu quý dưới nét đẹp của Đà Nẵng về đêm với muôn ngàn ánh đèn ẩn hiện hai bên sông. Tháng 9 qua để rồi tháng 10 cũng âm thầm lặng lẽ đến, ta dạo cảnh nhưng nay chỉ một mình, nhớ bao cảnh chung đôi…
Tháng Mười thu tím ngả lối đi/ Ta nghe mưa lạnh vẫn thầm thì/ Dòng đời hối hả ai bước vội/ Ai còn ngoảnh lại lưu luyến ai? (st-net)
Tháng ngày vội vã dần trôi mãi/ Ta lòng vương vấn nhớ người xa/ Đêm nay dạo phố mình đơn độc/ Ta nhớ người … người có nhớ ta? (st-net)
Tình tự tháng mười (nước xanh)
Tháng mười đã về rồi đấy ư!
Bóng lá cuối mùa vàng nhạt nắng
Mưa mờ song cửa vắng màu trăng
Giao mùa se lạnh bờ vai nhỏ.
Tháng mười về, tìm gió đông sang
Một chút heo may lạnh cõi lòng
Lần theo dấu cũ về phố mộng
Thương nhớ vơi đầy lạc lối xưa.
Tháng mười về sao mai đỏng đảnh
Lúng liếng cười trêu nhũng hạt mưa
Che góc phố, làn mây xám đong đưa
Ướt đẫm gầy vai dáng liễu hờn.
Tháng mười ơi, ngày ngắn đêm dài
Một mình em, lội gió ngược dòng
Cái rét ngoài trời đâu dễ ngóng
Chỉ nghe lòng se sắt canh thâu.
Tháng mười về, bàn tay rét lạnh,
Bờ môi cong, đỏng đảnh nhớ thương
Biển chiều nay, nát nhàu tâm tưởng
Sóng vỗ bờ trôi dạt hết vấn vương.
Nước Xanh