Thơ Xuân một thuở (23A): Sa môn Thích Quảng Độ

bbt. Đã qua 22 mùa đăng tải thơ XUÂN một thuở của các thi sĩ nổi tiếng với tên tuổi đã gắn liền với những tháng năm mà chúng ta mến cảm, say mê… Nay Quý Mão 2023 một mùa Xuân của dân tộc sau mùa đại dịch đã về, bbt lần này xin trích đăng những bài thơ của các vị thiền sư, hòa thượng… để chúng ta lại cùng nhau cảm nhận trong không khí se se lạnh của mùa Xuân, với tách trà nóng và không quên vài lát mứt gừng cay ngọt..

o0o

Xuân khứ bách hoa lạc (Thiền sư Mãn Giác)

Sa môn Thích Quảng Độ phụng dịch

Xuân đi hoa rụng rã rời

Xuân về hoa nở nụ cười thắm tươi

Thoáng qua trước mắt việc đời

Trên đầu mái tóc bạc rồi không hay!

Xuân tàn, hoa hết? Lầm thay!

Đêm qua sân trước nhành mai nở bừng!

o0o

Xuân sang

Rộn ràng tiếng én báo xuân sang

Lòng tôi nguội lạnh nắm tro tàn

Đạo pháp bao trùm màn ảm đạm

Giang sơn phủ kín lớp màu tang

Áp bức đọa đày đời khổ nhục

Đói nghèo rách nát kiếp lầm than

Thẫn thờ đứng tựa khung cửa ngục

Nhìn bóng xuân sang mắt lệ tràn.

Sa môn Thích Quảng Độ

o0o

Xuân cảm

Xuân đã về đây với khổ đau

Tôi nằm thổn thức suốt đêm thâu

Hương xuân thoang thoảng mùi xác chết

Xông ngát tim tôi vạn cổ sầu.

Xuân đi tóc chửa phai màu

Giờ xuân trở lại mái đầu điểm sương

Gió xuân reo khúc đoạn trường

Mưa xuân giọt lệ sầu thương chan hòa.

Vườn xuân nào thấy bóng nhành hoa

Chỉ thấy vàng hoe lớp cỏ già

Cây đứng đau buồn nhìn lá rụng

Xơ xác cành khô dưới ánh tà.

Sương xuân tê tái làn da

Đêm xuân giấc mộng hồn ma chập chờn

Ngày xuân rợp bóng tử thần

Tháng xuân nghĩa địa mộ phần thêm xuân.

Đâu đâu cũng thấy đậm mầu xuân

Ảm đạm thê lương nhuộm hồng trần

Người người ủ rũ ngồi than khóc

Xiêm y tuyết trắng phủ toàn than.

Khắp nơi bàng bạc dáng xuân

Mặt mày hốc hác áo quần tả tơi

Vẻ xuân tắt ngấm nụ cười

Nắng xuân đốt cháy thân người thành than.

Hồ xuân nước cạn đất phơi gan

Sen chỉ còn trơ đám gốc tàn

Tôm cá chết khô nằm nghiêng ngửa

Mùi tanh nồng nặc vẫn chưa tan.

Đồng xuân lúa mạ úa vàng

Dàu dàu cỏ dại lan tràn nơi nơi

Đường xuân thưa thớt bóng người

Thôn xuân quạnh quẽ như thời hồng hoang.

Tù xuân như chợ giữa trần gian

Họp mặt đông vui đủ khách hàng

Cụ già sù sụ ho giòn giã

Con nít oe oe khóc nhịp nhàng.

Trường xuân sĩ tử rộn ràng

I tờ lớp lớp xếp hàng đồng ca

O tròn như quả trứng gà

Ô thì có mũ ơ đà thêm râu

Mùa xuân “rực rỡ” đủ màu!

Sa môn Thích Quảng Độ

o0o

Xuân nhớ Mẹ

Mỗi lần xuân đến gợi thêm sầu

Con ở phương này Mẹ ở đâu

Nam Bắc đôi bờ dòng nước bạc

Trông vời bóng Mẹ khuất ngàn dâu.

Con đi từ độ trăng tròn ấy

Trải mấy xuân rồi xuân viễn phương

Trên vạn nẻo đường con cất bước

Cõi lòng vương nặng mối sầu thương.

Mái đầu Mẹ nhuộm mầu sương tuyết

Chồng chất đôi vai lớp tuổi đời

Con muốn thời gian ngừng đọng lại

Cho mùa xuân Mẹ mãi xanh tươi.

Thời gian vẫn cứ lạnh lùng trôi

Hoa úa tàn phai trái chín mồi

Chua xót lòng con niềm hiếu đạo

Chân trời xa cách lệ tuôn rơi.

Giáp Thìn (1964)

Sa môn Thích Quảng Độ

Đệ Ngũ Tăng Thống GH.PGVNTN

Advertisement

About motthoi6673pctdn

nơi gặp gỡ của các chs nk 6673 pctdn và thân hữu
Bài này đã được đăng trong Văn Thơ, Xuân. Đánh dấu đường dẫn tĩnh.

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s