
Mỗi mùa xuân sang…
nghĩa trang gần thêm một đoạn
Bao nhiêu bệnh hoạn
đến liên tù tỳ
Bác sĩ, lương y
như là tri kỷ
Tuổi già năn nỉ…
cho tớ theo cùng.
Da nhăn bùng nhùng,
tiểu đường, huyết áp
Tai điếc nói hát,
thủ thỉ như la
Có ai đi qua
mắt mờ không thấy
Tưởng ai gọi đấy…
thế là cứ “Ơi !”.
Không ai đón mời
cứ một mình nói
Ăn rồi vẫn đói…
vì tưởng chưa ăn
Cứ nói lằm bằm…
nhớ quên gì đó
Mặt đang nhăn nhó…
rồi bỗng cười vang.
Một thời đàng hoàng
ai rồi cũng vậy
Cuộc đời thế đấy
có trẻ có già
Một thời thăng hoa
– một thời tàn lụi
Khi thành cát bụi…
là hết cuộc đời.
Cứ biết vậy thôi,
đừng nên buồn chán
Tương lai sáng lạn
là ở tinh thần
Nghĩa trang có gần
vẫn vô tư sống
Bao nhiêu ước vọng
đến từ xuân sang…
Mỗi mùa xuân sang
già thêm một tuổi…!
Thơ: Trần thị Thu
st-net