Lau nước mắt vì con lam lũ
Thấm mồ hôi bởi số nhọc nhằn
Hàng nghìn, hàng vạn gian truân
Quê nghèo vất vả, phong trần gió sương
Dù khốn khổ luôn nhường hạnh phúc
Dẫu gian lao vẫn chúc yên bình
Đời bạc bẽo, kiếp lênh đênh
Thơ nào viết đủ nghĩa tình mẹ tôi
Thiên thu sống không rời tay mẹ
Tuế nguyệt cười chẳng rẽ đường duyên
Ân sâu, nghĩa nặng chưa đền
Vần thơ dang dở con xin tặng người.
Lộc Tịnh