Thơ: nếu có thể (Kiên Duyên)

Nếu có thể xin hãy về thăm Mẹ

Chải tóc thưa, nghe Mẹ nhắc tên mình

Dạy các con khấn Ông Bà tiên tổ

Nơi cội nguồn thuở ta mới khai sinh…

Nếu có thể hãy nhìn vào mắt Mẹ

Màu khói sương năm tháng đã phai mờ

Giờ đã cạn những tháng ngày lặng lẽ..

Mẹ gánh gồng nuôi con lúc bơ vơ..

Nếu có thể đừng thăm quan đây đó..

Bởi danh lam , thắng cảnh sẽ mãi còn..

Nhưng Mẹ ta như ngọn đèn trước gió..

Vụt tắt rồi.. Nào có gặp mặt con…?

Tiếp tục đọc
Advertisement
Đăng tải tại Cha Mẹ, Đời Sống, Xã Hội | Bình luận về bài viết này

Thơ: về đi con! mẹ chờ con về… (st-net)

Gió mùa thu mẹ ru mà con ngủ

Đa Đa chiều nhắn nhủ người xa quê

Én Nhạn ơi hãy mau mau trở về

Đừng vì lo toan bộn bề quên mất

Gió mùa thu lời ru vang tiếng cất

Của mẹ già thao thức giấc chờ tin

Én Nhạn ơi đừng để cuộc đời mình

Gánh tội đồ phụ sinh thành ơn nghĩa

Lời hò ơi mẹ ru vang bốn phía

Đông Tây Nam Bắc địa gửi Nhạn xa

Nhạn có nghe Nhạn ơi hãy về nhà

Đừng để người mẹ già chờ mong nửa

Tiếp tục đọc
Đăng tải tại Cha Mẹ, Đời Sống, Xã Hội | Bình luận về bài viết này

Nếu cho tôi một điều ước (Mộng Cầm)

Nếu cho tôi một điều ước…

Tôi chỉ ước mình được bé lại…

để mãi mãi chỉ là người đứng vừa cái bóng mà Bố chắn cho…

Ước bé lại, để ngồi sau chiếc xe đạp mòn lốp, cọc cạch…

Bé lại để ngồi vừa một hốc cây, vắt vẻo đợi Bố về….!

Và ước bé lại…

Để biết mình vẫn còn Bố

Ai cũng có một quê hương tình mẹ

Tiếng ru hời khe khẽ mãi bên tai

Nhưng Tinh cha vẫn đẹp cả muôn ngày

Cha lam lũ áo sờn vai nắng cháy

Tiếp tục đọc
Đăng tải tại Văn Thơ, Đời Sống, Xã Hội | Bình luận về bài viết này

Mẹ tôi (Jane Taylor, Tâm Minh Ngô Tằng Giao (chuyển ngữ))

Ai căng ngực sữa nuôi tôi

Ru cho tôi nghỉ tay thời ấp ôm

Má tôi ai đặt nụ hôn?

Chính là Mẹ quý, tôi luôn yêu hoài.

Khi tôi khó ngủ đêm dài

Ai âu yếm hát những bài ru êm

Đu đưa cho trẻ lặng im?

Chính là Mẹ quý, mẹ hiền của tôi.

Khi tôi yên ngủ trong nôi

Ai ngồi canh trẻ lòng thời cảm thương

Lệ người âu yếm thầm vương?

Tiếp tục đọc
Đăng tải tại Văn Thơ, Đời Sống, Xã Hội | Bình luận về bài viết này

My Mother (Jane Taylor)

Who fed me from her gentle breast

And hushed me in her arms to rest,

And on my cheek sweet kisses prest?

My mother.

When sleep forsook my open eye,

Who was it sung sweet lullaby

And rocked me that I should not cry?

My mother.

Tiếp tục đọc
Đăng tải tại Văn Thơ, Đời Sống, Xã Hội | Bình luận về bài viết này

Kiến thức: Đi một ngày đàng học một sàng khôn (st-net)

Đến châu Âu mới biết đi shopping không sợ hàng giả.

Đến Bắc Âu mới biết mặt trời cũng thích ngủ nướng.

Đến Hong Kong mới biết minh tinh nào cũng đeo khẩu trang

Đến Hà Lan mới biết mực nước biển cao hơn mặt đất.

Đến Thái Lan mới biết con cú cũng có gai.

Đến Pháp mới biết chọc gái cũng cực kỳ có phong cách.

Đến Nga mới biết Vodka chỉ là một loại nước giải khát.

Đến Hawaii mới biết phụ nữ không cần phải mua áo lót.

Đến Hàn Quốc mới biết phụ nữ đẹp không phải do bẩm sinh.

Tiếp tục đọc
Đăng tải tại Đời Sống, Xã Hội | Bình luận về bài viết này

Cứ đi, phía trước sẽ có con đường… (st-net)

Trên đời này vốn dĩ làm gì có đường cùng, chỉ có những ranh giới, bước qua vạch xuất phát này, sẽ đến một chặng đường khác. Chỉ cần đi là sẽ tới đích, không phải hay sao?

Bởi vì dẫu có rơi vào hoàn cảnh bế tắc hay tuyệt vọng, có bị đẩy vào ngõ cụt, chúng ta cũng sẽ có cách thoát được ra. Bởi vì “sông có khúc, người có lúc”, chỉ cần còn sống là còn cách, còn cố gắng là còn đứng được lên. Cứ đi thật vững, phía trước sẽ có đường.

Rất nhiều lần, người ta vẫn phải tự an ủi mình như thế, mỗi khi gặp chướng ngại hay khó khăn, mỗi khi phải đối diện với một vấn đề mà bản thân cảm thấy quá khó để đương đầu. Nhưng rồi trong hoàn cảnh ấy, bắt buộc phải lựa chọn đi tiếp hay bỏ cuộc, đứng lại hay tiến lên.

Mỗi ngày mở mắt dậy là sống, hít thở cũng là sống, yêu ai đó cũng là sống, bước đi thôi cũng là sống. Nhưng nếu cứ mãi đứng yên một chỗ thì còn có thể nhận ra mình đang sống hay không? Huống hồ trong một thế giới với vòng quay chóng mặt, chỉ có thể dũng cảm mà liều mạng lao lên phía trước, chứ tuyệt đối không thể sợ hãi mà lùi lại phía sau.

Tiếp tục đọc
Đăng tải tại Suy ngẫm, Đời Sống, Xã Hội | Bình luận về bài viết này

tiếu lâm tân thời (2) (st-net)

1. Ưu điểm

Chàng trai nói với cô gái mà anh vừa chinh phục thành công: “Anh không uống rượu, không hút thuốc lá, không bài bạc, không lăng nhăng trai gái. Ma túy là thứ anh lánh xa. Thế nhưng, anh vẫn có một khuyết điểm nho nhỏ, em à!”

Cô gái chớp chớp mắt:

– Là gì vậy, anh nói đi! Em sẵn sàng tha thứ hết. Anh có bao nhiêu ưu điểm thế cơ mà!

– À! Chả là… anh hay nói dối.

2. Đến chết vẫn còn lầm lẫn…

Hai vợ chồng nọ có 5 đứa con: 4 đứa đầu thì trắng trẻo xinh đẹp, chỉ có đứa út đen đủi, xấu xí tệ. Người chồng nghi ngờ lắm nhưng không dám nói ra. Đến lúc lâm chung, mới ra hiệu gọi bà vợ lại hỏi:

– Tôi sắp đi đây, trước khi chết tôi hỏi thật bà một điều. Thằng út…

– Thằng út làm sao? Nó có thật sự… là con của tôi không?

– Đến giờ phút này thì tôi cũng không giấu giếm gì ông. Thằng út… mới thật sự là con của ông.

Ông chồng, tai đã lãng đãng, nên đã mỉm cười ra đi.

Tiếp tục đọc
Đăng tải tại Vui Cười, Đời Sống, Xã Hội | Bình luận về bài viết này

tiếu lâm tân thời (1) (st-net)

Sau những thất bại

1.

Một anh chàng nọ nhảy vào kinh doanh nước uống soda, anh ta lập công ty và đặt tên sản phẩm là 1UP.

Sản phẩm thất bại! Nhưng anh ta lại tiếp tục. Lần này, anh đặt tên sản phẩm là 2UP. Lại thất bại. Anh ta không từ bỏ, tiếp tục với cái tên mới 3UP.

Tiếp tục thất bại: Lần này là 4UP rồi 5UP rồi 6UP vẫn thất bại.

Bằng nghị lực của mình, anh ta tiếp tục dấn thân lần nữa với cái tên 7UP.

Sau 6 lần thất bại, lần này anh thành công với 7UP. Thế là chúng ta có nước ngọt 7UP bày bán trên toàn cầu.

7UP thành công rực rỡ. May quá… Nếu không chúng ta có cái bát úp ‘8UP’ rồi!

2.

Sữa Ông Thọ cũng vậy. Lập nghiệp từ năm 22 tuổi, ban đầu đặt tên đặt sản phẩm là Anh Thọ, sau thất bại làm lại lấy tên là Chú Thọ, Bác Thọ đều thất bại và chỉ thành công với thương hiệu Ông Thọ.

Tiếp tục đọc
Đăng tải tại Vui Cười, Đời Sống, Xã Hội | Bình luận về bài viết này

Kiến thức: “Đi Tu” là đi đâu? (Thích Trung Hữu)

Hỏi “đi tu là đi đâu?” nghe có vẻ dư thừa. Tuy nhiên không phải ai cũng có thể trả lời được câu hỏi này. Vì thật tế cho thấy rằng có những người sau khi xuất gia rồi không biết mình nên làm gì.

Có người ở chùa mấy mươi năm mà không ý thức được mình đang ở đoạn đường nào trên con đường mà mình đang đi. Trong bài viết nhỏ này, người viết xin ôn lại một vài lời dạy của Đức Phật ngày xưa, như một gợi ý để nhắc nhau tu hành trong thời đại phức tạp này.

Ngày nay một người sau khi cạo tóc xuất gia thường được thầy tổ gửi vào các trường Phật học để học. Cứ như thế học hết trường này đến trường khác. Có người học xong các chương trình Phật học rồi thì theo học các trường bên ngoài. Sau khi học xong, một số người trở thành giảng sư, một số đi dạy ở các trường Phật học, một số người thì tổ chức làm những việc khác như làm từ thiện, tổ chức phóng sinh, và một số thì hầu như… thất nghiệp, không có việc gì làm. Có lẽ vì vậy mà nhiều Tăng Ni đã theo học hết trường này đến lớp khác. Họ rất sợ không còn lớp để học, vì hình như ngoài việc đi học ra họ không còn biết làm gì. Học cho hết thời gian… Những cách học và làm việc trên đây thật ra không có việc nào gọi là tu đúng nghĩa, không phải là cốt lõi của sự tu hành theo lời Phật dạy.

Muốn biết cốt lõi của Phật giáo là gì, ta hãy quay trở lại cội nguồn ban đầu của Phật giáo thì rõ. Bản thân Đức Phật và những đệ tử của Ngài khi đó, đi tu đều vì mục đích được giác ngộ và giải thoát khỏi sinh tử luân hồi. Việc truyền bá Chánh pháp chỉ thực hiện sau khi đã giác ngộ, đã chứng được một trong bốn quả Thanh văn, hay chí ít cũng đã nắm được pháp môn tu và hưởng được phần nào hương vị giải thoát.

Tiếp tục đọc
Đăng tải tại Suy ngẫm, Đời Sống, Xã Hội | Bình luận về bài viết này