
Tháng Tư về cùng nỗi nhớ hanh hao
Bao năm tháng vẫn xôn xao đến lạ
Những mảnh vỡ… tim khờ mang chắp vá
Lại khoét sâu… làm sao xoá bây giờ.
Giữa đêm tối nó bơ vơ lạc lõng
Cố đi tìm hình bóng của người xưa
Tiếp tục đọcTháng Tư về cùng nỗi nhớ hanh hao
Bao năm tháng vẫn xôn xao đến lạ
Những mảnh vỡ… tim khờ mang chắp vá
Lại khoét sâu… làm sao xoá bây giờ.
Giữa đêm tối nó bơ vơ lạc lõng
Cố đi tìm hình bóng của người xưa
Tiếp tục đọcTháng tư mang theo chút gió, không lạnh lẽo, không buốt giá như mùa đông nhưng đủ để trái tim em khe khẽ đau lên từng nhịp theo nỗi nhớ ùa về.
o0o
Tháng tư trôi qua nhẹ như một áng mây hồng. Em chẳng buồn níu giữ, cứ để tháng tư trôi tuột qua kẽ những ngón tay. Cũng giống như tình anh ngày ấy chỉ muốn rời xa.
Tháng tư không có nắng chói chang cũng chẳng có những cơn mưa dầm. Tháng tư chỉ có nỗi buồn, nỗi buồn của em, nỗi buồn về anh. Tháng tư mang theo chút gió, không lạnh lẽo, không buốt giá như mùa đông nhưng đủ để trái tim em khe khẽ đau lên từng nhịp theo nỗi nhớ ùa về.
Tiếp tục đọcTa chia em một mùa loa kèn trắng
Chớm hạ về đỏ con mắt chờ nhau
Thương biết mấy từng đêm… đau đáu nhớ
Bỏ mặc đèn khuya mong cho nhau dài lâu
Em đã cũ nhưng lời thương rất mới
Như cánh hồng phơi phới một đường bay
Tiếp tục đọc“Cuộc đời chúng ta đã trải qua biết bao mùa hoa. Liệu em còn nhớ những mùa hoa ta đã cùng nhau đi qua yêu thương?”
Sáng tháng tư, cái nắng vàng dịu chạm con ngõ, phủ một lớp mật ngọt lên cành lá. Tháng tư bắc nhịp cầu từ xuân sang hạ, từ hiện tại về một miền xa lắm: một miền với những mùa hoa thương nhớ…..
Còn đâu đó trong làn nhựa trắng hơi xuân phảng phất rồi vươn mình mạnh mẽ đón lấy thứ nhiệt, thứ sức sống kì diệu tưởng như bất tận của mùa hè. Chống tay bên khung cửa sổ nghe gió hát:
“Tháng tư nửa đứng nửa ngồi
Tháng tư nửa xuân nửa hạ
Tháng tư nửa quen nửa lạ
Tháng tư nửa nhớ nửa thương….”
Tiếp tục đọcTháng tư về, anh có nhớ không Anh?
Góc phố xưa, hoa loa kèn vẫn nở
Em vẫn thế, tinh khôi và bé nhỏ
Vẫn dại khờ như thuở yêu anh.
Tháng tư về, em có nhớ không Em?
Tiếp tục đọcTháng tư rồi… em biết rõ chứ anh.
Mưa nặng hạt nàng Xuân không ở nửa.
Tháng tư đến sà xuống hiên gõ cửa.
Cánh hoa Sưa rơi rụng cuối con đường.
Tháng tư rồi… em biết rõ chứ anh.
Tiếp tục đọc“Tháng Tư về… Gió hát mùa hè… Có những chân trời xanh thế… nắng nhẹ nhàng, mây trắng nhẹ nhàng…”. Câu hát nhẹ nhàng cất lên làm tôi nhớ đến không khí những ngày tháng Tư này.
Tôi yêu nắng tháng Tư, vì đó là những tơ nắng đầu tiên rơi xuống sau những ngày ẩm ướt.
Tháng Tư tiễn mùa xuân đi với cái khí trời âm ấm. Nắng về hong khô đường phố, hong khô tán cây và hong khô cả một tâm hồn bỗng dưng sầu muộn sau những ngày buồn buồn cùng mưa. Nắng, cái thứ nắng thơm thơm vị mùa hè nhưng không hề oi ả, không làm người ta bỏng rát, chỉ đơn giản là nắng, là ấm, là nhẹ nhàng mơn man, làm con người bỗng dưng thấy đời thật tươi và trời thật sáng. Và lại muốn lang thang ra phố, đưa tay ra, ngẩng mặt lên mà đón nắng, cho những vạt nắng hiền rơi xuống khắp người, cho ta như đang được ôm trong một vòng tay ấm…
Tiếp tục đọc“Tháng tư về, gió hát mùa hè, có những chân trời xanh thế!”… Quả thực khi nghe giai điệu trong veo này, ai cũng thấy tươi trẻ, tâm hồn như bừng tỉnh sau những thoáng ưu tư về phút giao mùa. Và nhạc sĩ Dương Thụ, người nổi tiếng có những ca khúc trẻ trung một thời đã làm được điều ấy.
Tiếp tục đọcXuân đón hạ giọt nắng vàng ấm áp
Hoa bưởi thơm tỏa hương ngát dịu êm
Gợi trong ta bao ký ức nỗi niềm
Ngày chia xa đi về miền đất lạ
Xa quê hương một chiều đầu mùa hạ
Tiếp tục đọc